TIN SỰ KIỆN

Khủng hoảng tuổi 22: Vừa tốt nghiệp đại học, bố mẹ ngừng trợ cấp, không tình không tiền không việc làm

Đây có vẻ đang là giai đoạn mà các bạn bị đau đầu vì những bài tập khó nhằn hay bài luận văn, chuyên đề dài dằng dặc. Cũng tính tới việc đi tìm một công việc nào đấy để kiếm thêm thu nhập và kinh nghiệm. Bố mẹ không thể nào nuôi mình mãi được. 22 tuổi, có quá nhiều điều khiến chúng ta đau đầu mà ở đây, tôi xin phép chỉ kể "vài" điều.

1. Cố gắng tìm một công việc để ổn định cuộc sống. Không thể bấp bênh hoặc cứ làm việc part-time như thời còn là sinh viên mãi được, hơn 22 tuổi nghĩa là đã đến tuổi tự lập về tài chính rồi...

2. Và cả chuyện nhà cửa, rồi sinh sống ở đâu nữa. Ở lại thành phố hay về quê, hoặc đến một nơi nào đó để lập nghiệp? Phải quyết định sớm thôi.

3. Mỗi lần nghe thấy ai đó nhắc đến chuyện giờ cháu đang làm gì, đã có người yêu chưa, hay bao giờ thì cưới, thật chỉ muốn bỏ hết ngoài tai và bùng cháy!

4. Đã học xong Đại học và hoàn thành đủ hết các thể loại văn bằng, chứng chỉ. Thế nhưng, để đi làm, người ta lại cần ở bạn đến hai năm kinh nghiệm???

5. Cảm giác bất lực khi nhận ra tấm bằng mình có trong tay không phải là tất cả để có thể sẵn sàng bước vào cuộc đời. Giờ thì tiến cũng không được mà lùi cũng chẳng xong...

6. Lần lượt hoàn thành các chương trình thực tập không trả lương... Nói thực sự thì cảm thấy không cam tâm cho lắm, cũng bởi vì chưa thể kiếm được tiền.

7. Nghĩ đến chuyện phải sống ở những căn phòng thuê cho đến hết đời. Tham vọng thì nhiều nhưng thực hiện có được bao nhiêu đâu?

8. Hết chuyện việc làm thì sẽ nghĩ tới chuyện lập gia đình. Độ tuổi sinh con tốt nhất là dưới 30 tuổi, à ờ, cái gì, đùa nhau à? Còn chưa đâu vào đâu đây.

9. Lướt Facebook một tẹo thôi mà thấy bao nhiêu là tấm ảnh cưới xin, rồi con nhỏ của đám bạn. Tim đập chân run lắm rồi, sao tôi vẫn chưa có ai rước là sao???

10. Khi nghĩ tới chuyện bố mẹ ngày đó bằng tuổi mình, đã có mình, có việc, có nhà mà cảm thấy... kém cỏi.

Có lẽ còn vô số nỗi lo của tuổi 22, nhưng tôi sẽ chỉ liệt kê ra 10 điều. Đúng 10 điều! Và nếu bạn đang gặp phải 5/10 nỗi lo này thôi, thì bạn cũng đang gặp phải căn bệnh chung

Chúng ta đang bước ra trường đời, thứ vốn dĩ khác xa so với trường học. Để thấy được lí do vì sao thời sinh viên được cho là khoảng thời gian tuyệt vời nhất: được bố mẹ chăm sóc, ăn chơi xả láng, vô lo vô nghĩ. Hẳn vậy phải không?

Đây cũng là lứa tuổi chúng ta quyết định mọi thứ theo cảm tính mà không thực sự suy nghĩ thật kỹ càng. Điều này khiến bạn không thể tránh được việc mắc sai lầm. Đừng ngạc nhiên khi nhìn đâu cũng chỉ thấy thất bại. Vì đây là lứa tuổi của những sai lầm và điều đó là hoàn toàn bình thường.

"Tao hoàn toàn không biết tao thích cái gì, không biết tao nên làm gì, hay là chọn đại một công việc theo ngành tao đang học nhưng tao lại không thích? Tao thực sự thấy lạc trôi mày ạ".

Có lẽ không ít người có cùng cảm giác như vậy. Một sự mơ hồ về tương lai. Bạn hoàn toàn không biết điều mình thực sự đam mê, mình có thể làm tốt việc gì, ba tháng tới, sáu tháng tới, một năm nữa mình sẽ là ai?

Có khi ngày mai ăn gì còn chưa tính chứ đừng bảo những thứ xa vời đến vậy. Thôi cứ nộp đại cái CV vào một vài công ty nào đó rồi hi vọng có một nơi xướng tên mình. Thấy bạn bè đồng lứa có chút thành đạt là người nóng rực cả lên, bồn chồn, lo lắng ngày qua ngày. Ấy vậy mà cứ thế buồn, chán rồi thất vọng về bản thân.

Tuổi 22 đánh dấu một bước ngoặt của cuộc đời. Bạn sẽ được đến một môi trường mới, có nhiều mối quan hệ mới và cũng mất đi không ít những mối quan hệ cũ. Là khoảng thời gian mà bạn bè mỗi đứa đi mỗi nơi: đứa về quê lập nghiệp, kẻ bỏ xứ đi du học, cảm giác chỉ còn mỗi mình ở lại chiến đấu trên mặt trận và không biết liệu có bảo toàn được tính mạng hay không…

Tuổi 22 có cả sự chia ly của những mối tình thời sinh viên. Dường như nỗi lo cơm áo gạo tiền và con đường tương lai phía trước khiến người ta càng ngày càng xa rời nhau hơn.

Ở tuổi 22, người ta không còn muốn yêu đương vồn vã vì nhận thức được một điều rằng thà cứ cô đơn còn hơn ở cạnh sai người. Chúng ta học được cách lựa chọn một người tử tế và xứng đáng để yêu. Có lẽ hoàn thiện bản thân là cách tốt nhất trong lúc người phù hợp xuất hiện. Cô đơn một chút, cũng không sao cả.

Tuổi 22, là đi ăn một mình, cafe một mình, dạo phố một mình…ừ cũng đôi lúc có bè có bạn…nhưng có những câu chuyện chẳng biết chia sẻ cùng ai, cứ im lặng, rồi lại mỉm cười như mọi thứ vẫn rất ổn.

Cuộc sống ở trường đời là ác mộng với nhiều người khi họ chỉ mơ về một màu hồng tươi đẹp. Nhưng không, hãy chấp nhận việc họ coi trọng ngoại hình hơn, việc mỉm cười trước mặt nhưng sau lưng lại không ngớt những lời mỉa mai hay là nỗ lực nhưng không được một chút sự công nhận.

Hãy nhớ trường đời chứ không phải là gia đình, không ai vỗ về, ôm ấp, động viên và yêu thương mình vô điều kiện như bố mẹ cả. Nhiều lúc tủi thân vô cùng chỉ muốn chạy ngay về với mẹ thôi, không đi đâu nữa.

Đó có phải là những gì bạn đang cảm nhận rõ ràng với vị trí hiện tại? Hay những điều trên có thể hiện rõ sự hoang mang trong tâm trí bạn mỗi ngày? Ừ đúng là khó khăn, là khổ sở đấy, nhưng việc của lá là phải xanh, việc của chúng ta là chiến đấu đến hơi thở cuối cùng. Đừng vội bỏ cuộc và mất niềm tin vào cuộc sống. Hãy tin vào bản thân và lập một kế hoạch cho riêng mình để vững vàng hơn cho con đường sắp tới.

Tuổi 22 - Cái tuổi chông chênh giữa cuộc đời. Khi những kẻ mộng mơ dần tỉnh mông, nhưng tỉnh mộng thì đã làm sao, chúng ta tỉnh mộng để theo đuổi những giấc mơ đích thực, để nhìn lại cả hành trình 22 năm qua mình đã làm được những gì, vượt qua được điều gì.

Chỉ những người từng đỗ đại học mới xem thường việc đỗ đại học.

Chỉ những người đang sống trong một gia đình hạnh phúc mới không cảm thấy tình thương của gia đình.

Những người lúc nào cũng kêu ca là những người ít phải chịu đựng nhất.

Lúc nào cũng vậy, người ta chỉ cảm thấy trân trọng những gì mà họ chưa có.

Vậy nên, bạn của tôi à, chúng ta đang ở cái ngưỡng cửa của nhiều rủi ro, nhiều áp lực, nhiều sự cố thật đấy. Bạn chắc hẳn sẽ có cảm giác cả thế giới đang tiến lên và một mình mình thì thụt lùi,nhưng hãy hiểu rằng, hầu như mọi người đều cảm thấy như thế. Mỗi một độ tuổi lại có những áp lực riêng. 10 tuổi áp lực học hành, 20 tuổi áp lực công việc, 30 tuổi áp lực gia đình, 40, 50, 60,... mỗi một độ tuổi đều có “khủng hoảng” riêng, việc chúng ta cần làm là bình tâm để đối diện nó.

Có một câu nói “Nhìn lên trên thì chẳng bằng ai nhưng nhìn xuống dưới thì cũng chẳng ai bằng mình”. Có thể bạn đang nhìn thấy nhiều người tài ba, giỏi hơn mình, nhưng bạn có bao giờ thử nghĩ có rất nhiều người mong muốn được như bạn? Điều chúng ta cần làm là đôi diện với khó khăn, thất bại.

Đừng để khủng hoảng nhấn chìm bản thân, hãy tìm cách nhấn chìm lại nó. Bạn càng chạy trốn, thất bại lại càng tìm đến nhiều. 22, thích phượt – cứ đi, thích kinh doanh cứ làm. Buồn chán thì hát, học một môn thể thao yêu thích, học đàn, hay đơn giản du hý cùng lũ bạn là đời tự nhiên sẽ vui lên. Hay đơn giản cho bản thân một không gian yên tĩnh, gặm nhấm cuốn sách tâm đắc, vậy thôi.

22, chênh vênh tí cũng chẳng sao, 3 năm nữa thôi là đời bạn sẽ đổi khác, có thể lúc đó vẫn còn chênh vênh nhưng chắc ai cũng có con đường đi cho riêng mình, không mơ hồ nữa. Vậy nên 22 tuổi cứ cho phép bản thân mơ hồ xí nhưng hãy làm những điều mà mình thích trước khi bước sang tuổi mới vì tuổi trẻ qua đi nhanh lắm.

Này những cô gái tuổi 22, các cô chớ vội buồn, chớ vội cô đơn, chớ vội theo chồng bỏ cuộc chơi mà hãy xách ba lô lên, đi những nơi muốn đến, làm những việc muốn làm, theo đuổi đam mê của bản thân, để tuổi thanh xuân của mình sẽ là những kỉ niệm đẹp, những ngày tháng tuyệt vời.

Thực hiện: Vy Thúy