Chẳng biết phụ nữ thế nào, chứ đàn ông những lúc trà dư tửu hậu thường cao hứng luận bàn không dứt về quan hệ giữa nhan sắc và trí tuệ, rồi cuối cùng đánh đố nhau chọn lựa. Nhan sắc là gương mặt đẹp, đùi thon dài, vòng eo chuẩn, nước da mịn màng, đôi gò bồng đảo căng mẩy với khe ngực sâu khít… Giả định bạn sẽ chọn cái nào: Một là, yêu người con gái nhan sắc, chân dài óc ngắn, nhưng ngoan, ngu, ngốc, phụ thuộc? Hai là, yêu người con gái không đẹp, thậm chí xấu, nhưng thông minh, thành đạt?
Phụ nữ sinh ra đã tự thân ý thức về sự cần làm đẹp cho mình hơn ai hết. Điều này, bắt đầu từ bao giờ? Chịu! Chỉ thấy các hình vẽ nguyên thủy trên vách hang động, người phụ nữ đeo vòng vỏ ốc ở cổ, đeo vòng cỏ trên đầu, đeo chuỗi hạt ở cổ tay… để làm đẹp. Ở cái thời hồng hoang ấy, phụ nữ chưa biết làm đẹp bằng cách nhịn ăn hoặc “gọt”, “cắt”, “xẻo” hay làm hao gầy thon gọn cơ thể mình như thời hiện đại. Trong công nghệ làm đẹp, người phụ nữ hiện đại đi xa gấp nhiều lần tổ tiên. Béo ăn kiêng để giảm cân giữ eo, hút mỡ bụng mỡ đùi, thấp lùn thì kéo dài chân, mũi tẹt thì nâng, ngực nhỏ thì độn hoặc bơm silicon… Dao kéo lạnh lùng đã làm ấm nóng niềm vui, niềm hi vọng cho nhan sắc phụ nữ. Vì thế, trong các loại dụng cụ đo lường thì cái thước dây và cái cân là nỗi lo hãi, ám ảnh nhất của người đẹp. Ai đó, ngày nào cũng sử dụng hai loại dụng cụ đo lường này là đang thời kì phát tướng, hoặc đang hao gầy không kiểm soát được.
Người ta nói nhiều thành châm ngôn: “Không có phụ nữ xấu, chỉ có phụ nữ không biết cách làm cho mình đẹp”. Cả một ngành công nghiệp thời trang, mỹ phẩm, phẫu thuật thẩm mỹ… phục vụ nửa nhân loại là phụ nữ. Không ngẫu nhiên mà các mỹ nhân siêu sao Marilyn Monroe, Nicole Kidman, Angelina Jolie… bảo hiểm nhiều triệu đô-la cho cặp vú căng ních, hoặc cặp giò dài miên man của mình… Chỉ cần phác vài nét như vậy cũng đủ thấy phụ nữ chọn khe ngực sâu của nhan sắc mỹ lệ nhiều hơn là chọn trí tuệ.
Khe ngực sâu khít khi ra đường, đi dự tiệc đêm, đến sàn nhảy sẽ vô cùng tự tin và kiêu hãnh tự hào, thậm chí còn cố mặc áo khoét cổ rộng, vô tình quên cài cúc áo trên cùng để làm điên đảo trái tim các quý ngài lịch lãm và cả đám đàn ông thô lỗ nữa. Người phụ nữ xấu xí thiệt thòi đủ đường. Còn nhỏ ở nhà với cha mẹ có khi còn không được yêu, mà chỉ được thương, thương quá hóa ra tủi. Lớn lên, khép nép rụt rè, mặc cảm, ít chơi bời giao tiếp, đương nhiên cũng ít bạn trai. Thời gian không dành cho soi gương chải tóc, xúng xính quần cộc áo chẽn, mà lao vào học để tri thức dày hơn như là bù đắp cho sự thiếu hụt về nhan sắc của mình.
Người ta bảo “Hồng nhan bạc mệnh”, chỉ đúng với xã hội nam quyền. Ngày nay, con gái nhan sắc là đỏ mệnh, không hoa hậu hoa khôi sung sướng một đời thì cũng là người mẫu thời trang. Đến như tuyển công nhân cũng cần thêm tiêu chuẩn “hình thức ưa nhìn”. Người đẹp thì có nhiều cơ hội vào đời hơn, đỡ khổ hơn. Nhưng, cuộc sống nhiều khi lắm những khúc quanh, thường là người thiếu cái gì thì chọn cái ấy. Người con gái đã có nhan sắc mà ngốc thì sẽ ước muốn, sẽ chọn cái thiếu là… cái đầu thông thái và ngược lại đã có trí tuệ rồi sẽ chọn… khe ngực sâu. Cái đám đàn ông thành đạt có biệt thự, xe hơi, nhà lầu, công ty đã có cái đầu thông thái kinh doanh hoặc phát minh sáng chế, thì có cần thêm một bà vợ thông minh mà lại xấu không?
Người xưa nói: “Anh hùng nan quá mỹ nhân quan” có nghĩa là: Anh hùng không qua ải mỹ nhân; chứ chưa thấy ai nói: Anh hùng không qua ải con gái có cái đầu thông thái... Mỹ nhân Tây Thi đẹp nghiêng nước nghiêng thành, khiến Ngô Vương Phù Sai si mê, rối trí đến mất nước. Sức mạnh người đẹp còn dữ dội hơn cả một đạo quân bách chiến bách thắng, hỏi ai không chọnkhe ngực sâu? Thời nay, thử hỏi đố có anh đàn ông trong giới văn phòng nào lại không đưa mắt tới hay háo hức gõ từ khóa Ngọc Trinh trên google mỗi khi có tin cô nàng này tung ra những hình ảnh mới. Có một thực tế không hề chối cãi, người đẹp bao giờ cũng được hoặc bị đàn ông vây quanh, tán tỉnh nhiều hơn. Ngồi cùng bàn tiệc, đàn ông liếc mắt trộm nhìn khe ngực sâu, chứ ai lại giả vờ cúi xuống sửa dây giày để nhìn cái bụng phệ của bà doanh nhân thông thái đang ở mùa thu cuộc đời. Một buổi dạ tiệc ở khách sạn năm sao bao giờ gương mặt quyến rũ, cái cổ cao trắng ngần, chân dài miên man của người đẹp sải bước từ sảnh vào cũng khiến quan khách sửng sốt chú ý hơn là ông tổng giám đốc, hay ngài bộ trưởng. Bởi, trong chốn phù hoa ấy, một doanh nhân dù là sang trọng giàu có bao nhiêu cũng chìm khuất trong nhiều doanh nhân tiềm tàng sang trọng hơn. Người con gái đẹp như bông hoa phù dung rực rỡ, làm lu mờ hết các yếu nhân xung quanh.
Quan niệm trong tình yêu, người nhan sắc bội phản nhiều hơn người xấu xí vẫn còn là một tồn nghi. Không phải gã đàn ông nào cũng đủ tự tin và bản lĩnh để ở bên người đẹp. Nhan sắc là một tài sản lớn, không phải kẻ mày râu nào cũng đủ đẳng cấp để “sở hữu riêng” giá trị sắc đẹp ấy. Đàn ông yêu người đẹp cũng y như chơi dao hai lưỡi, không phải đàn ông ở đẳng cấp cao nào cũng có thể tránh khỏi bị đứt tay chảy máu. Chọn người đẹp cũng chẳng sung sướng gì!
Bạn có tin nhan sắc cũng là một tài sản? Thì rõ, nhan sắc là món quà đầu tiên, là của hồi môn tạo hóa ban tặng người đẹp, nhưng cũng là món quà đầu tiên tạo hóa lấy lại theo thời gian. Thời gian là kẻ tàn phá nhan sắc phũ phàng, khủng khiếp nhất. Bất cứ người phụ nữ, dù đẹp bao nhiêu cũng sợ hãi khi bàn tay thời gian chạm khẽ đến mình. Người đẹp, chắc chắn được nhiều người yêu quý, muốn đến gần, muốn làm thân quen, muốn chiêm ngắm. Nhưng, qua thời xuân sắc, cái đẹp cũng tàn phai theo quy luật, cũng có nghĩa là tài sản trở thành hư vô. Đàn bà còn nhan sắc thì quyền lực như thứ phi, hoàng hậu; sắc đẹp héo úa thì thành tốt đen tốt đỏ. Buồn bã gì hơn, khi bóng xế về chiều, mòn mỏi sống trong thời hoàng kim đã lui về dĩ vãng “Bà ấy, ngày xưa đẹp lắm.”
ST